VẤN VƯƠNG ĐÀ LẠT
Kỷ niệm chuyến tham quan Đà Lạt
Em đã đến nơi đây chiều lộng gió
Xuân Hương mơ hoang hoải dấu chân buồn
Sóng lao xao quấn quýt bóng thông xanh
Người lữ thứ với bóng chiều cô quạnh.
Đà Lạt nhớ! Cam Ly chiều sóng sánh
Tiếng thông buồn trong gió lạnh ngàn xa
Nghe thì thầm câu chuyện mộ đồi hoa
Hồ than thở! Chứng nhân tình trắc trở.
Em đã đến. Hơn một lần thấy nhớ
Ngát hương hoa quấn vó ngựa dập dìu
Hoàng hôn về se lạnh bóng tịch liêu
Mây với núi sương lam chiều quyện khói.
Đây dốc cao kìa thung sâu thẳm vợi
Đèo Pren thấp thoáng bóng dã quỳ
Mimosa ơi! Hoa đẹp đến mê li
Du khách đến, du khách đi luyến nhớ.
Đà Lạt ơi! Sương rơi mù xứ sở
Biêng biếc đồi thông, biêng biếc nước lam hồ
Lang BiAng hùng vĩ đến sững sờ
Trên đỉnh núi ta thấy mình nhỏ bé.
Em xa rồi Đà Lạt buồn cô lẻ
Sương tím giăng như hoa tím theo về
Ánh trăng buồn chênh chếch ngõ hồn quê
Nơi xứ lạnh khắc khoải hoài nhung nhớ.
Rừng thông ơi! Xin đừng vương vấn nữa
Phố quanh co như sóng bớt dạt dào
Tiếng chuông chiều níu kéo khách lãng du
Xin hẹn nhé, Đà Lạt ơi ngày trở lại…
Đà Lạt, 30/4/2018
Hoàng Thu